Thực ra tôi viết điều này là để an ủi bản thân mình. Rằng trong trái tim một ai đó, tôi không phải là tất cả. Rằng những đòi hỏi của tôi là vô nghĩa. Rằng chúng tôi vĩnh viễn không là điều gì quan trọng của nhau...
Bản chất của con người là ích kỷ, là tham lam và chiếm hữu. Thương yêu thường đi cùng với ràng buộc. Khi không còn ràng buộc, không còn kiểm soát, nghĩa là người ta đã ngừng yêu. Điều này tôi hiểu, không trách móc, không lên án.
Chỉ có điều, cuộc sống vội vã. Ràng buộc chính là mệt mỏi, là bộn bề, là gai góc. Đến mức, người được thương yêu thì muốn trốn chạy, người thương yêu quá nhiều thì quên mất cách chăm sóc bản thân mình, quên đi quyền được cho mình hạnh phúc. Những đổ vỡ từ những khoảng cách mệt mỏi đó, lại găm vào tim những nỗi niềm đau đớn, cho cả hai.
Bạn ạ, nếu bạn thật lòng yêu ai đó và ai đó thật lòng yêu bạn. Hãy đặt thương yêu vào Tự Do và Khoảng Cách. Không hẳn đó là sự thử thách, nó là điều tất yếu, nếu muốn lâu bền.
Mỗi người là một thế giới khác nhau, của những suy nghĩ, tình cảm, những mối quan hệ, những lịch trình, những trách nhiệm khác nhau. Và vì thế, một mối quan hệ quá ràng buộc sẽ khiến mọi thứ bị đảo lộn. Cho đến khi sự chao đảo quá lớn, mọi thứ sẽ sụp đổ. Tất nhiên.
Thay vì tìm cách gắn kết cuộc đời mình với cuộc đời của một người khác, khăng khít đến mức không tìm được lối ra. Thay vì lo lắng, quan tâm, thương yêu quá nhiều một ai đó. Thay vì học cách kiểm soát những mối quan hệ. Bạn hãy thử buông bỏ những ràng buộc, bật tung cửa sổ và hít thở không khí trong lành của cuộc đời. Thử tìm những thú vui khác, mối quan hệ khác, niềm tin khác... bạn sẽ thấy, cuộc đời thú vị hơn rất nhiều.
Yêu thương là buông bỏ những ràng buộc, là hiểu: không ai là tất cả trong cuộc đời của nhau...
Vui lòng đợi ...